Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

TRÁI TIM KIM CƯƠNG

Chuyện kể rằng: Ngày xửa ngày xưa có một Hoàng tử thật đáng yêu. Chàng là một người mạnh mẽ mà cũng rất yêu đời. Cuộc sống của chàng luôn trong niềm vui và hạnh phúc. Nhưng rồi số phận của chàng thật nghiệt ngã. Cuộc sống gia đình của chàng cứ như cánh đồng mùa hạ, khô héo dần dưới nắng trời. Buồn với cuộc sống riêng tư, chàng đi đây đi đó, lấy niềm vui là những bức hoạ phong cảnh làng quê, là những khúc hát, vần thơ để quên đi những nỗi niềm trắc ẩn. Chàng đi mãi, đi mãi… Mệt quá, chàng ngủ thiếp bên một gốc cây già lúc nào không biết. Trong giấc ngủ ấy chàng đã có một giấc mơ thật đẹp.

Chàng mơ thấy một ngày đang đi lang thang, chàng bắt gặp một người phụ nữ. Nàng là Công chúa của một nước láng giềng. Trên nẻo đường cô đơn ấy, hai người gặp nhau và làm quen. Nàng Công chúa thật xinh đẹp và thánh thiện. Hai người gặp nhau như định mệnh. Họ nói chuyện với nhau một lúc mà cứ tưởng như đã quen thân nhau từ lúc nào. Đôi mắt xanh thẳm, kiêu sa của Công chúa đã cuốn hút tâm hồn chàng. Hai người cứ nói chuyện với nhau, câu chuyện cứ dài dài mãi như dòng sông bắt đầu từ thượng nguồn càng chảy về xuôi càng thêm rộng dài, rộng mãi…

Công chúa cởi mở tấm lòng. Nàng cho chàng biết cuộc sống của nàng cũng có những điều uẩn khúc, thương đau. Thế rồi họ chia sẻ cho nhau, cùng nhau rong ruổi trên những chặng đường xa tít tắp. Trải qua những ngày tháng bên nhau, càng đi, họ càng như thấy không thể thiếu nhau trên cõi đời này. Trái tim họ thổn thức, đồng điệu, như tiếng nhạc hoà vào nhau từ trong sâu thẳm của tâm hồn…

Tình yêu của họ thật đẹp. Họ đi qua những cánh rừng đang mùa lá rụng nhưng cánh rừng bỗng nhiên nhú lộc đâm chồi, cả không gian bỗng chốc xanh ngắt một màu xanh tuyệt đẹp. Họ đi qua nơi biển rộng, biển hung dữ bỗng hiền hoà, những ngọn sóng cứ vỗ về âm thầm nơi bờ cát như lắng nghe âm thanh réo rắt của tình yêu. Những rặng dừa xanh, những bờ hoa muống biển bỗng nở ngàn hoa tím ngát. Họ đi đến những con đường vắng vẻ, con đường bỗng nở đầy hoa. Một không gian vắng lặng biến thành phố thị sầm uất, con đường họ đi qua đã thành Đường Hoa, Phố Hoa mà ngày lại ngày hương bay thơm ngát, say đắm lòng người…
Thời gian như gió thổi, mới ngày nào đó mà họ đã đi qua mấy mùa trăng. Bỗng có một ngày nàng Công chúa bất ngờ thay đổi… Nàng nói với chàng những điều khó hiểu, nàng như thấy khó ở, như thấy có gì đó vương vấn trong lòng. Rồi nàng nằng nặc đòi chàng trở về chốn cũ…

Trở về nơi con đường xưa gặp nhau từ buổi đầu, nàng đã nói lời chia tay. Chàng bàng hoàng mà không hiểu điều gì. Thế rồi nàng đi mãi. Nàng đã bỏ lại tất cả những ngày tháng tươi đẹp, những kỷ niệm thân thương, bỏ lại chàng trai đã yêu thương nàng đến cháy lòng, bỏ lại những lời yêu thương nồng nàn một thuở…
Chẳng biết nói gì hơn, chàng chỉ biết nhìn theo gót chân nàng khuất dần sau triền núi…

Nhớ thương nàng Công chúa đẹp người, đẹp nết, thông minh lẫn chút kiêu sa, Hoàng tử cứ như cây cổ thụ lực lưỡng bỗng héo úa từng ngày… Rồi chàng héo khô tâm hồn và thể xác. Chỉ còn trái tim chàng vẫn đập rộn ràng như thuở còn yêu…

Chàng Hoàng tử héo hon và đến một ngày chàng cũng lìa cuộc sống. Trước khi ra đi mãi mãi, chàng kể cho mọi người nghe câu chuyện tình yêu. Một câu chuyện tình đẹp nhất thế gian mà chưa có sách vở hay chuyện cổ tích nào kể lại. Thế rồi chàng ngủ mãi ngủ mãi dưới đám cỏ xanh. Có một ngày bỗng nhiên từ trong nấm mộ của chàng có một luồng ánh sáng kỳ lạ bừng lên. Mọi người chạy đến xem thì thấy một pho kim cương hình trái tim thật đẹp, đẹp chưa từng có trên thế gian này. Trong trái tim kim cương ấy hiện hình lên một người phụ nữ. Hình người phụ nữ thật xinh đẹp, nàng mủm mỉm cười, đôi mắt nàng long lanh như ngọc, thỉnh thoảng đôi mắt ấy nhỏ lệ…

Có người bảo đó là hình ảnh của nàng Công chúa mà chàng đã yêu thương. Tình yêu say đắm, chân thành của chàng đã kết tinh thành ngọc, thành kim cương như muốn minh chứng cho một tình yêu không bao giờ vẩn đục mà mãi mãi trong vắt, không bị bào mòn bởi thời gian như hai trái tim đã yêu đã thương tha thiết…


Ngày nay, nơi nàng bỏ rơi chàng cũng là nơi chàng yên nghỉ đã hoá thành một cánh đồng Hoa cỏ. Trên cánh đồng ấy bỗng nhiên có một ngôi nhà nhỏ xinh xinh, có hồ nước, vườn cây như hai người đã từng mơ ước. Người ta bảo cứ mỗi chiều lại thấy một người phụ nữ xinh đẹp mở cổng bước vào ngôi nhà ấy và trong đó cứ nghe ăm ắp tiếng cười rất hạnh phúc của hai người….


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét