Chiều thứ bảy lang thang phố cũ
Những con đường như lạ như quen
Tôi nhặt lại những lời em gọi
Thả hồn theo mây gió êm đềm
Con đường ấy mỗi ngày em đến
Cây phượng hồng buông lá làm duyên
Đoá hoa nở cuối mùa sót lại
Đỏ hồng tươi như nụ cười em
Ôi thành phố nhỏ nhoi mà yêu quá
Ngày mỗi ngày như thêm nặng tình duyên
Như cứ thể yêu nhau là vô tận
Đã yêu rồi lại cứ muốn yêu thêm
Ước gì được thấy em trên phố vắng
Đôi mắt huyền tôi thao thức hằng đêm
Đã nung nấu lòng tôi từ buổi ấy
Để hôn lên xanh thăm thẳm dịu hiền
Ôi thành phố sao tôi yêu đến thế
Bởi nơi này tôi đã được yêu em
Đã được sống những tháng ngày hạnh phúc
Đã yêu rồi đời lại cứ nhân lên
Tôi yêu em và yêu thành phố
Yêu như buổi đầu hai đứa mới làm quen
Bao hờn giận niềm vui hạnh phúc
Nơi trái tim mình da diết gọi tên em...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét