Em biết không, ngày hôm nay anh buồn và nhớ em đến vô cùng.
Hình ảnh em cứ quấn vào trong tâm trí anh, dồn nén lên ngực anh với tất cả những nỗi buồn thương day dứt.
Anh chẳng làm được việc gì. Thế rồi anh đi lang thang trên phố. Thành phố sao thường ngày rộng thế mà hôm nay bỗng thấy chật hẹp đến bất ngờ. Anh cứ đi, cứ đi vòng vo như thế và nghe tiếng lòng thầm gọi tên em.
Anh nhớ gương mặt em với nụ cười thật hạnh phúc mỗi khi ta bên nhau. Đôi mắt ấy long lanh, đầy nhiệt huyết với tất cả sự yêu thương và thánh thiện. Anh vẫn biết sau nụ cười ấy là cả những gì gian khó mà em đã và đang đi, đang phải chịu bao đắng cay bởi một tình yêu đã níu hai ta giữa tình đời đầy trắc trở...
Có những khi anh đã thấy em thật mệt mỏi và anh cũng thế. Hai đứa như hai người leo núi đã đi qua những chặng đường dài, qua những thác ghềnh, rồi những nơi khô khát... có khi tưởng như phía trước sẽ là dòng sông ngọt mát thì lại nối tiếp những núi đồi... và lại tiếp đến những đỉnh non cao ngút mắt.
Có khi em đã bảo với anh rằng hay chăng, hay là....
Nhưng anh biết, anh đọc được trong mắt em. Vì trên cõi đời này không có ai yêu anh, yêu đến hết mình như em. Và em cũng đã cảm nhận hết được trong anh những gì anh dành cho em qua những tháng ngày ta đã sống.
Số phận nghiệt ngã đã đưa ta đến bên nhau.
Và cũng chỉ có số phận nghiệt ngã mới đưa ta rời nhau được có phải thế không em.
Bây giờ anh chẳng biết làm gì hơn trước một trái tim bướng bỉnh cứ suốt ngày da diết gọi tên em...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét