Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

CUỘC SỐNG VÀ ĐẮNG CAY

Thiên nhiên và con người đã hoà quyện vào nhau một cách rất hài hoà. Thiên nhiên đã mang đến cho con người cuộc sống với tất cả những gì đẹp nhất và phong phú nhất. Mỗi bữa ăn hàng ngày và mùi hương của cuộc sống cũng mang đến cho người người sự đa dạng với bao cung bậc cảm xúc.
Ngoài sự ngọt ngào, thiên nhiên cũng mang đến cho con người những thứ đắng cay, chua, chát.
Đắng cay, chua chát như là một phần trong cuộc sống của con người, như là hương vị không thể thiếu.
Có phải thiên nhiên là vậy để huyền hoặc thêm và buộc số kiếp của con người cũng thế.

Ngoài vật chất để duy trì sự sống, con người hơn hẳn đó là có tình cảm mến thương, trân trọng và cao nhất đó là tình yêu.
Nhưng tình yêu đâu chỉ có ngọt ngào. Tình yêu cũng có vui buồn và cay đắng.
Đó là những lúc ta nhận được một sự thật đau buồn khi người ta yêu thương nhất, trân trọng nhất lại đang muốn rời xa ta với bao lý do "chính đáng"...
Ta không thể lừa dối trái tim ta. Tình yêu qua tháng năm đã làm cho trái tim ta thêm mạnh mẽ và bồi đắp nên những giọt hồng cầu tươi tắn để cho cuộc sống nghiệt ngã này thêm tươi mới, thêm đáng yêu và đáng sống.
Có lẽ nào tình yêu chỉ là gió là mây.
Có lẽ nào tình yêu chỉ như hồ nước mà mùa mưa thì đầy mà mùa khô thì cạn.
Tình yêu không thể lý giải bằng một định nghĩa và những công thức khô khan. Vì đó là sự rung cảm của tâm hồn, của tất cả tình người.

Tôi đã yêu em với tất cả sự chân thành. Nhưng số kiếp lại trái ngang, trắc trở.
Dù sao chăng nữa những ngày đã sống bên nhau sẽ mãi mãi là những ngày đẹp nhất, hạnh phúc nhất của cuộc đời. Người thanh niên Pa-Ven của đất nước Ucraina trong tác phẩm "Thép đã tôi thế đấy" đã từng nói: Đời người sống chỉ một lần, sống cho khỏi làm sao xót xa ân hận bởi những năm tháng đã trôi qua, đã sống hoài, sống phí...
Tôi đã được sống những ngày đẹp nhất. Dù có phải nhận lại những đắng cay thì tôi vẫn đành lòng. Vì tôi đã yêu em, yêu sâu thẳm trong trái tim mình. Tôi không trách em điều gì.

Những ngày đã qua là những ngày đáng sống. Những kỷ niệm đã dài theo tháng năm, đã trở thành máu thịt, trở thành một tài sản tinh thần vô giá. Tôi đã và đang nâng niu, trân trọng. Những kỷ niệm ấy đã đúc nên giữa tâm hồn tôi một tượng đài.

Tôi không trách em và không có quyền trách em, chỉ trách ông trời sao lại đưa con người yêu thương nhau vào nơi gai góc. Sao lại đem số phận chúng con ra để trêu đùa.

Thương em thật nhiều và yêu em cũng thật nhiều.
Rồi mai đây nếu như em không còn yêu tôi nữa, thì tôi vẫn còn yêu em, bởi trong lòng tôi em đã ngự trị hình bóng em rồi. Giả như một ngày nào đó em sẽ cố quên và sẽ cố xoá đi hình bóng tôi trong trái tim em thì tôi cũng đành vậy nhưng tôi không trách em. Và tôi vẫn giữ cái của riêng tôi là hình ảnh em với tất cả những gì đẹp nhất. 

Dù sao đi nữa tôi cũng đã yêu em và yêu em cả những lúc buồn thương cay đắng nhất.
Thôi đành để cho trái tim tự mách bảo, tự thổn thức và gọi nhau da diết những đêm dài...
Cho anh được yêu em một phía của riêng mình được không em?

Dù đi đâu, ở đâu, trong trái tim anh vẫn mang nặng tình em, dõi theo em với tất cả sự chân thành.
Anh cầu chúc cho em sức khoẻ, bình an. Cầu chúc cho em được sống những ngày đẹp nhất.
Và em cứ suy nghĩ rằng: Trên thế gian này có một người  mãi mãi yêu em!







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét