Thứ Tư, 15 tháng 1, 2014

NẺO ĐƯỜNG NGHIÊNG

Tưởng như chôn chặt lâu rồi
Bất ngờ em đến lại cời lửa than
Lửa bừng thành bão trên ngàn
Lửa reo da diết tiếng đàn trao nhau

Trời xuân hoa vạn sắc màu
Em xinh chi để nỗi sầu cho tôi
Từ khi được gặp em rồi
Tôi như là kẻ giữa đời mộng mơ

Lắng nghe em nói hằng giờ
Niềm vui xen lẫn đôi bờ đắng cay
Má hồng mới gặp đã say
Thông minh, phận mỏng hao gầy thương em

Sao trời tơ buộc tình duyên
Níu tôi yêu đến cuồng điên thế này
Yêu em, yêu cháy tim đây
Nhớ em, nhớ đến xanh ngày trắng đêm

Ngổn ngang tôi với đời em
Chòng chành bến vắng gió lên bão bùng
Có bao vực thẳm không cùng
Đường ta đi giữa mịt mùng bão giông

Phận người sắc sắc không không
Mai sau cũng nắm đất hồng mà thôi
Dù sao cũng đã yêu rồi
Tôi thành hoa cỏ giữa trời tặng em

Dẫu là một phút bình yên
Còn hơn dằng dặc ưu phiền đời ta
Đớn đau cắt thịt cắt da
Không bằng muôn nỗi xót xa tình người

Đã yêu, yêu lắm em ơi
Đã thương thương đến rụng rời đó em
Bao ngày sống giữa niềm tin
Ta đem dâng tặng hết mình cho nhau

Thôi em, đừng có buồn đau
Đá kia cũng sẽ bạc màu thời gian
Dòng sông qua giữa đại ngàn
Ngày sau biển rộng sóng tràn tự do

Thương nhau đã bước lên đò
Khổ đau ta chịu âu lo cũng đành
Một ngày vạn nẻo đường xanh
Còn hơn neo dưới mong manh núi buồn

Thương em, lòng héo lệ tuôn
Yêu em, đau lắm nỗi buồn lòng tôi
Quên hết thảy để mà vui
Tôi xin cay đắng, ngọt bùi tặng em…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét