Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

ƯỚC GÌ...


NHỚ MỘT CÁNH RỪNG...


NẮNG MƯA

Ông trời lúc nắng lúc mưa
Như em hờn giận mới vừa đây thôi
Nắng lên trong trẻo nụ cười
Mưa tuôn trĩu nặng những lời gió sương

Xa em ngày nhớ đêm thương
Ngẩn ngơ kỷ niệm chặng đường khổ đau
Kiếp này rồi đến kiếp sau
Thương em thêm nhớ từng câu hẹn hò

Ông trời mưa nắng đâu lo
Còn em hờn giận dày vò lòng anh...

---------------------------
Ta đến nơi này em nhé...


Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2014

NGHE CÂU HÁT DÂN CA

(Tặng Hoa Cỏ tôi yêu)

Thương lắm thương nhiều 
là khúc hát dân ca
Một nắng hai sương thân cò lặn lội
Những tháng ngày đẫm gió mưa đồng nội
Khúc hát dân ca sao nhớ đến nao lòng

Em có về xứ Nghệ với anh không
Khúc ruột miền Trung mưa dầm, chảo lửa
Mẹ sẽ thương em nhiều hơn thế nữa
Bởi mọi tảo tần mẹ đã khổ vì anh

Khúc hát dân ca bắt đầu từ đồng xanh
Nơi ươm mầm những câu hò, điệu ví
Những lúc nắng mưa cấy cày không ngơi nghỉ
Có điệu hò bớt mệt để thêm vui

Quê hương anh câu nói cũng khác người
Chừ buổi đầu tiên em mần răng hiểu nổi
Muối mặn, gừng cay, nhút cà mói vội
Em thật xinh thật hiền, làng xóm hỏi du ai(*)

Thuở nhỏ quen rồi với củ sắn củ khoai
Cắp sách đến trường không quên mùa cấy hái
Còng lưng gánh chiêm mùa, đổ ải
Đi suốt cuộc đời vẫn ám ảnh đói giêng hai

Đất cỗi cằn thêm cứng cáp những chàng trai
Chân đất, đầu trần lên rừng xuống biển
Đã thương ai là trọn lời hò hẹn
Bạt núi san đồi không nghiêng ngả một lời yêu

Một khúc dân ca ai hát trong chiều
Sao bỗng cháy lòng với câu thương câu nhớ
Con bỗng thấy tấm lưng còng của mẹ
Mỗi đường cày thấp thoáng bóng hình cha

Nâng bát cơm ăn giữa chốn phù hoa
Hạt gạo dẻo thơm chắt từ bùn đất
Câu dân ca chắt từ trong khô khát
Em có thương về câu ví dặm với anh không…
--------
Mói: tức là muối, muối cà muối dưa; Du là dâu, con dâu nhà ai.

Hình ảnh: NGHE CÂU DÂN CA

Thương lắm thương nhiều 
là khúc hát dân ca
Một nắng hai sương thân cò lặn lội
Những tháng ngày đẫm gió mưa đồng nội
Khúc hát dân ca sao nhớ đến nao lòng

Em có về xứ Nghệ với anh không
Khúc ruột miền Trung mưa dầm, chảo lửa
Mẹ sẽ thương em nhiều hơn thế nữa
Bởi mọi tảo tần mẹ đã khổ vì anh

Khúc hát dân ca bắt đầu từ đồng xanh
Nơi ươm mầm những câu hò, điệu ví
Những lúc nắng mưa cấy cày không ngơi nghỉ
Có điệu hò bớt mệt để thêm vui

Quê hương anh câu nói cũng khác người
Chừ buổi đầu tiên em mần răng hiểu nổi
Muối mặn, gừng cay, nhút cà mói vội
Em thật xinh thật hiền, làng xóm hỏi du ai(*)

Thuở nhỏ quen rồi với củ sắn củ khoai
Cắp sách đến trường không quên mùa cấy hái
Còng lưng gánh chiêm mùa, đổ ải
Đi suốt cuộc đời vẫn ám ảnh đói giêng hai

Đất cỗi cằn thêm cứng cáp những chàng trai
Chân đất, đầu trần lên rừng xuống biển
Đã thương ai là trọn lời hò hẹn
Bạt núi san đồi mà nghiêng ngả một lời yêu

Một khúc dân ca ai hát trong chiều
Sao bỗng cháy lòng với câu thương câu nhớ
Con bỗng thấy tấm lưng còng của mẹ
Mỗi đường cày thấp thoáng bóng hình cha

Nâng bát cơm ăn giữa chốn phù hoa
Hạt gạo dẻo thơm chắt từ bùn đất
Câu dân ca chắt từ trong khô khát
Em có thương về câu ví dặm với anh không…
--------
Mói: tức là muối, muối cà muối dưa; Du là dâu, con dâu nhà ai.